Nhọc nhằn người đẹp học lái xe
Thời bây giờ, cái sự sành điệu được chuẩn hoá bằng việc đi ăn sáng ở quán bánh Tây, ăn trưa, ăn tối ở nhà hàng sang trọng, vòng quay các món Tây, Tàu, Hàn, Nhật phải đủ vị trong tuần. Còn một “chuẩn” mà chị em quan tâm nhiều nhất là tự lái xe hơi rong ruổi đi làm, đi chơi.
Vì cái sự “chuẩn” ấy mà mặc kệ đường hẹp, xe đông chị em ta lũ lượt kéo nhau đầu quân vào các trường dạy lái xe để kiếm được tấm bằng rồi tíu tít mua xe.Chuyện học luật lý thuyết thì chẳng đáng để bàn. Cái thời phổ thông, có mấy ai không trải qua cái cảnh ôm bao nhiêu sách dày, vở mỏng mà đọc cho đến làu làu. Cho nên cái cuốn sách luật giao thông 300 câu chẳng làm chị em ta nhụt chí. Vài buổi đến lớp, thày mà yêu quý thì giúi cho một tờ “mẹo nhớ lâu, thi trăm câu trăm trúng”.
Đại loại cứ là “đối với các chị câu hỏi có đáp án dài quá 10 từ thì đáp án đúng là đáp án dài nhất”. Hoặc “đối với câu hỏi về lý thuyết sa hình thì hình vẽ có 4 xe, chọn đáp án số 3, có hai xe thì chọn đáp án nào từ “tất cả”.
Dễ thế mà không đạt thì còn gì mà bàn nữa đâu. Nhưng mà, để mà hiểu được hết “mẹo” của thày, in đặc kín hai mặt một tờ A4 thì có khi vận dụng tư duy mà nghiền ngẫm hết sạch luật e còn nhanh hơn.
Học thực hành lái xe thì theo chương trình đào tạo của các trung tâm, mỗi học viên được tập với xe và hướng dẫn viên của trường mười lăm tiếng đồng hồ. Hướng dẫn viên sẽ để cho học viên được cầm tay lái ngay từ “buổi ban đầu bỡ ngỡ”.
Hướng dẫn viên sẽ ngồi cạnh ghế lái, thắng hỗ trợ bằng hệ thống thắng phụ, tay hướng dẫn viên cũng đặt hờ lên vô lăng để “lái phụ”. Cứ thế, đường ta ta tiến. Học viên ta cứ chắc mẩm là “mình chạy xe cũng được đấy chứ”.
Ngoài cái cảm giác “sướng” giả tạo kia thì chuyện thực hành học lái xe của nữ học viên còn khối chuyện để mà “kể cho nhau nghe”.
Giờ tập của bạn thường bắt đầu vào một giờ chiều. Dưới cái nắng gắt ban trưa của Sài Gòn bạn sẽ được lái một chiếc xe hỏng máy lạnh, có một cái mùi lưu cữu không tên vương vất quanh ghế bạn ngồi. Khi hướng dẫn viên nhắc bạn là phải thắt dây an toàn thì bạn sẽ phải làm một động tác là quàng một băng vải không thể nhận biết được màu gốc, nhiều mùi và không hề có một chút xíu nào tính đàn hồi còn sót lại để nó có thể làm đúng cái chức năng là “dây an toàn”.
Hướng dẫn viên ngoài việc hỗ trợ tích cực tay lái cho bạn, còn luôn nhắc bạn sang số, đạp côn, tăng ga liên tục. Bạn cứ việc xử lý theo tiếng hô của hướng dẫn viên chứ không cần phải bận tâm đến thực tế giao thông trên đường. Đi hết một con đường dài từ Tân Bình đến Củ Chi, học viên thấy mình “oai dễ sợ”. Ta tham gia giao thông được một đoạn đường dài gần 20 km đấy chứ.
Hết đường trường, nàng học viên ta được tiếp tục đi “dợt” sa hình. Vào đến đây thì mới biết hết cái sự hành xác của việc đi học lái xe. Mặt căng ra vì nắng, mắt căng ra nhìn đường để nhớ hết 14 điểm của bài thi đi sa hình: khởi hành, dừng nhường đường, vượt dốc, tăng ga, sang số, đi đường vòng. Hướng dẫn viên xem nhẹ tính chính xác cần có, học viên cứ láng máng lái. Mười lăm giờ đồng hồ chẳng mấy mà hết veo.
Rồi cũng đến ngày thi. Trước ngày thi, học viên được thực hành trực tiếp trên sân thi chính thức. “Một mình một ngựa” nàng ta xuất phát, cái đồng hồ tính điểm trực tiếp kêu bíp bíp. Vốn “tính nữ trăm phần” nên ngồi lên cái xe bảy chỗ to lù lù là “tim đập chân run”. Hướng dẫn viên thì chẳng ở cạnh bên để xướng âm cho nữa.
Thế là chưa đi được nửa đoạn đường thì cái hộp đồng đáng ghét đã báo là bị trừ hết điểm. Tiến không biết tiến, mà lùi cũng chẳng biết lùi. Học viên chỉ còn biết khóc vì không biết làm thế nào để đánh xe về bãi. Bao nhiêu cái tự tin còn sót lại để chuẩn bị cho đợt thi chính thức tuần sau thế là “như làn mây”.
Hướng dẫn viên mách nước, “đi tập thêm, thuê xe, thuê hướng dẫn viên, chứ thế này chắc thi không đạt”. Tuần thực hành tiếp đó, hướng dẫn viên bỗng hoá thân thành người khác. Học viên lúc bấy giờ mới biết được thế nào là tay lái tròn, tay lái đẹp, đánh tay lái để tiến, để lùi, cảm nhận được tiếng máy, độ rung của chiếc xe mình lái.
Tóm tắt là căn bản một tài xế phải như thế nào thì hướng dẫn viên đem ra khai thác triệt để. Hướng dẫn viên bỗng dưng thành nghiêm khắc mà lại đầy nhiệt tâm. Chăm cây thì có ngày hái quả, nàng học viên dĩ nhiên là thi đạt.
Chị em ta vốn cứ chín bỏ làm mười. Chuyện mười ba, mười bốn, mười lăm giờ thực hành chính khóa của trường cũng chẳng là điều bận tâm lớn lao. Mà hướng dẫn viên ở các trung tâm thì tâm niệm cái câu “Có thực mới vực được đạo”. Chuyện lướt giờ, hướng dẫn qua loa thì chỉ khi đã qua rồi nhìn lại mới thấy được.
Các học viên ta thường lơ mơ chuyện máy móc xe pháo nên cứ nghĩ là ta đang được hướng dẫn những điều hữu dụng. Cho đến lúc thực sự phải “ôm xe” một mình thì mới nhận ra là mình chẳng biết gì. Giá đào tạo một lái xe là 2-3 triệu. Lệ phí thi là vài trăm. Nhưng đối với các học viên nữ thì e rằng con số đầu tư cho một tấm giấy phép lái xe thực sự có một sự khác biệt rất lớn.
Post Comment